" !important;Mẹ ơi, sao con không có tay như các bạn? Bao giờ tay con sẽ mọc hả mẹ?"
Lớn lê !important;n tại vùng thôn quê đến năm 20 tuổi chị Tuyên đi lập gia đình. Khi vừa có người con đầu lòng thì hôn nhân tan vỡ, chị Tuyên ôm con trai về lại thôn Muối sinh sống.
Sau khi nỗi đau nguô !important;i ngoai, chị Tuyên mong muốn con có anh có em nên mở lòng bén duyên và mang bầu lần thứ 2. Đến những tháng cuối của thai kỳ, người mẹ được các bác sĩ chẩn đoán mang bầu song sinh nhưng 1 trong 2 đứa trẻ phát triển không bình thường.Tiến Anh sinh ra trong thiệt thòi nhưng không bao giờ chịu khuất phục số phận.
" !important;Một bé không có tay", bác sĩ nói xong, chị Tuyên đau quặn lại. Ngồi cạnh con gái mang bầu, bà ngoại đứa bé gạt nước mắt, nắm chặt tay con rồi động viên con gái cố gạt lo lắng tủi hờn sang một bên giữ sức khoẻ đến ngày sinh cháu.
Ngà !important;y vào viện sinh, bác sĩ và bà ngoại đứa bé ngồi tâm sự với chị trước khi cho gặp con để giữ bình tĩnh. Ôm 2 đứa con song sinh trong lòng, nhìn một trong 2 đứa bụ bẫm không có tay, chị Tuyên cắn chặt môi trào nước mắt nhưng rồi nở một nụ cười mãn nguyện để chào đón bé đến với gia đình. Chị đặt tên cho đứa trẻ không tay ấy là Nguyễn Tiến Anh.2 anh em song sinh nhưng từ khi còn trong bụng mẹ, Tiến Anh đã phát triển không bình thường và không có tay sau khi sinh ra.
Cậu bé !important; tự dùng chân để tập làm mọi việc cá nhân và học tập.
Có !important; đam mê vẽ tranh từ nhỏ, Tiến Anh mơ ước khi lớn lên, mình sẽ trở thành một hoạ sĩ.
Ngà !important;y qua ngày, Tiến Anh không đứng dậy đi lại như những đứa trẻ khác. Đã có lúc chị Tuyên nghĩ, có lẽ Tiến Anh sẽ không bao giờ đứng dậy. Thế nhưng một ngày, thấy người anh song sinh đứng lên tập đi, Tiến Anh cũng tự men theo mép giường và bờ tường để tập đi. Không có tay, cậu bé chẳng cân bằng được cơ thể, nhổm dậy lại ngã lăn và tiếp đất bằng mặt. Không có tay chống đất, cậu cũng chẳng tự đứng lên được. Thời gian ấy, mặt cậu bé lúc nào cũng đầy sẹo lớn nhỏ.
Những nỗi đau, nỗi thương con trong chị Tuyê !important;n cứ ngày một lớn dần. Thế nhưng tia hy vọng bắt đầu loé lên khi Tiến Anh không bỏ cuộc. Hôm ấy đi làm đồng về, chị Tuyên đã trào ra 2 hàng nước mắt cùng nụ cười mãn nguyện khi thấy 2 đứa trẻ chạy ra cổng đón mẹ và lon ton sau cùng là Tiến Anh, cậu bé đã đi được.
Tì !important;m đến căn nhà nhỏ của chị Nguyễn Thị Tuyên (SN 1985, tại thôn Muối, xã Lan Mẫu, huyện lục Nam, tỉnh Bắc Giang) vào một buổi chiều đông, tiếng nô đùa nô nức của mấy đứa trẻ vọng cả một vùng quê hẻo lánh.Từ khi còn nhỏ, Tiến Anh đã nhận thức được sự thiếu hụt của bản thân mà luôn cố gắng tự mình làm mọi việc cá nhân.
Một mì !important;nh nuôi người con cả và 2 đứa con song sinh, chị Tuyên chăm thêm cả đứa cháu con nhà chị gái sinh sống cùng gia đình. Đối với nhiều nhà nông, việc 2 vợ chồng làm 1 mẫu ruộng đã là quá sức nhưng chị Tuyên được ví như "người đàn bà không phổi" trong vùng khi một mình kiêm 1 mẫu rưỡi ruộng. Để có thêm kinh phí chăm sóc 3 đứa con, chị nhận làm thêm công việc bếp núc cho một trường mầm non tư thục gần nhà.
Chị Tuyê !important;n cho rằng, dù khó khăn nhưng bản thân luôn cảm thấy vui vẻ và tự hào khi Tiến Anh ngoan ngoãn, tự lập và có nghị lực.
Tiến Anh đạt được nhiều thà !important;nh tích tốt trong học tập.
Cậu bé !important; cũng vẽ đẹp và thường đạt được giải thưởng cao trong các cuộc thi của trường và các cuộc thi cấp thành phố.
Nhận thấy hoà !important;n cảnh khó khăn của mẹ, 3 đứa con rất ngoan ngoãn và chăm học, đặc biệt là Tiến Anh, dù khuyết đi 2 cánh tay nhưng cậu bé có tính tự lập từ nhỏ. Tiến Anh muốn tự mình làm tất cả mọi thứ mà không phải phiền đến các anh và mẹ.
Sinh ra khô !important;ng có 2 bàn tay thế nhưng khi gần 2 tuổi, Tiến Anh đã nói sõi, chạy lon ton khắp nhà, dùng chân chơi bóng và tự tập dùng chân xúc cơm ăn.
" !important;Lúc cho nó đi học mẫu giáo, tôi chỉ nghĩ cho con đi cho có môi trường để giao tiếp, hoà nhập với cộng đồng, chơi với bạn bè để đỡ tủi thân chứ không dám nghĩ cháu có thể viết hay thậm chí vẽ tranh như các bạn", chị Tuyên tâm sự.