Bà !important; ngoại của Voi con bị bệnh phải vào bệnh viện nằm. Đi học về, Voi con xin phép mẹ vào bện viện thăm bà. Trên đường đi, Voi con thấy bác Dê đang vác trên vai một bao gạch lạch bạch đi từng bước một. Voi con vội chạy tới nói với bác: "Bác Dê ơi! Để cháu giúp bác". Thế là chú Voi dùng vòi của mình nhấc bao gạo lên một cách nhẹ nhàng và đưa về tận nhà bác Dê.
Khi Voi con đi qua một vườn hoa, chú !important; nhìn thấy Cún con đang tưới hoa. Cún con chạy đến bên giếng để múc nước, do bất cẩn nên để gàu rơi xuống giếng. Cún con ngẩn ngơ nhìn theo chưa nghĩ ra cách gì để lấy cái gàu lên. Voi con thấy vậy chạy lại nói: "Không việc gì, để tớ giúp cho". Voi con thò cái vòi dài của mình xuống vớt gàu lên, lại còn múc đầy một gàu nước nữa. Cún con rối rít cám ơn và chạy đi hái một bó hoa tươi thắm tặng Voi con.
Voi con mang bó !important; hoa đến bệnh viện. Vừa trông thấy bà, chú đã reo lên: "Bà ơi! Bà xem cháu đem đến cho bà cái gì đây." Voi con dâng bó hoa lên trước mặt bà và nói: "Cháu tặng bà. Chúc bà chóng khỏe". Bà ngoại cám ơn Voi con và nói: "Hoa đẹp lắm, cháu hái ở đâu vậy?". Voi con kể cho bà ngoại nghe mình có bó hoa như thế nào. Nghe xong, bà ngoại ôm Voi con vào lòng và khen Voi con: "Cháu bà giỏi lắm, biết giúp đỡ người khác. Đây là bó hoa đẹp nhất".