Trời mưa. Rô !important; mẹ dặn rô con:
- Mẹ đi kiếm mồi, con ở nhà, chỉ nên chơi ở gần nhà, chớ đi đâu xa kẻo lạc đường, con nhé!
Trời vừa lạnh, Rô Ron và Cá Cờ cùng lượn chơi trứơc cửa hang. Thấy một dòng nước róc rách chảy xuống hồ, Rô Ron bảo bạn:
- Chúng mình cùng vựơt dòng nước nhé!
Cá Cờ ngắm dòng nước lónh lánh như bạn đang lách qua những búi cỏ xanh chảy rì rào rồi vẫy đuôi nói:
- Nhưng mẹ tớ dặn không được rong cgơi xa. Hay là chúng ta chơi quanh đây thôi.
- Thế thì cậu hãy xem tớ rạch lên bờ đây này!
Vừa nói Rô Ron vừa giương vây, nhún mình lấy đà phóng lên. Lên khỏi bờ, Rô Ron bơi theo dòng nước và say mê ngắm cảnh trời mây, đồng lúa...Rô Ron nhìn thấy một cô bướm có đôi cánh màu tím biếc. Rô Ron liền bơi theo và hỏi:
- Bướm ơi! Bạn có nhanh bằng tôi không?
Cứ thế, Rô ron mãi bơi theo bướm. Nào ngờ, dòng nước cạn dần rồi rút kiệt. Rô Ron bị mắc cạn. Chú cố hết sức mình lóc đi, nhưng vẫn chẳng ăn thua gì. Mệt quá, Rô Ron đành phải nằm phơi mình trên mặt đất. Nghĩ đến mẹ, Rô Ron tuổi thân muốn khóc.
May thay, chị gió nhẹ lướt qua. Thấy Rô Ron bị mắc cạn, chị dừng lại và nói:
- Để chị giúp em!
Nói rồi, chị gió Nhẹ bay đi tìm chị Gió Mạnh báo tin. Hai chị Gió đập cánh gọi các cô Mây về. Những cô Mây đang bây lang thang bỗng ùn ùn kéo đến. Bầu trời đen kịt lại. Chị Gió Mạnh vẫn đập cánh liên hồi. Các cô mây biến thành những giọt mưa. Trời mưa to, nước tràn qua các bụi cờ tạo nên những dòng nước chảy xuống hồ. Rô Ron mừng rỡ, theo dòng nước bơi về
Khi Rô Ron về đến hồ thì gặp Cá Cờ đang dẫn Rô mẹ đi tìm. Lo cho con, Rô mẹ đã khóc đỏ cả mắt. Rô Ron hối hận dịu đầu vào lòng mẹ.