Một chú Đỗ con ngủ khỡ trong cỏi chum khụ rỏo và tối om suốt một năm. Một hôm tỉnh dậy chú thấy mỡnh nằm giữa những hạt đất li ti xôm xốp. Chợt có tiếng lộp độp bên ngoài.-Cô đây.-Ai đó ?
Thỡ ra cụ Mưa Xuân, đem nước đến cho Đỗ con được tắm mát, chú lại ngủ khỡ. Cú tiếng sỏo vi vu trờn mặt đất làm chú tỉnh giấc. Chú khẽ cựa mỡnh hỏi :
- Ai đó ?
Tiếng thỡ thầm trả lời chỳ : “Chị đây mà, chị là Gió Xuân đây. Dậy đi em, mùa xuân đẹp lắm”. Đỗ con lại cựa mỡnh. Chỳ thấy mỡnh lớn phổng lờn làm nức cả chiếc ỏo ngoài.
Chị Gió Xuân bay đi. Có những tia nắng ấm ấp khẽ lay chú Đỗ con. Đỗ con hỏi :
- Ai đó ?
Một giọng núi ồm ồm, õm ấm vang lờn :
- Bác đây ! Bác là Mặt trời đây, cháu dậy đi thôi, sáng lắm rồi. Các cậu học trũ cắp sỏch tới trường rồi đấy.
Đỗ con rụt rè nói :
- Nhưng mà trên đấy lạnh lắm.
Bỏc Mặt trời khuyờn :
- Cháu cứ vùng dậy đi nào. Bác sẽ sưởi ấm cho cháu, cựa mạnh vào.
Đỗ con vươn vai một cái thật mạnh. Chú trồi lên khỏi mặt đất. Mặt đất sáng bừng ánh nắng xuân. Đỗ con xoè hai cánh tay nhỏ xíu hướng về phía mặt trời ấm áp
CÂY RAU CỦA THỎ ÚT
Mùa thu đó qua, mựa đông đó tới. Thỏ Mẹ dẫn cỏc con ra vườn và bảo:
– Các con ạ, bây giờ là vụ rau rồi, mẹ sẽ dạy cỏc con trồng củ cải nhộ. Ba anh em Thỏ rớu rớt trả lời:- Thưa mẹ, vâng ạ!
Bốn mẹ con quây quần bên luống đất, mẹ bắt đầu giảng:
– Muốn trồng rau, người ta phải làm đất, rồi gieo hạt…
Nhưng mới nghe mẹ nói vậy, thỏ Út đó nghĩ thầm: “Thế thỡ mỡnh cũng biết rồi” và khụng chỳ ý nghe mẹ núi nữa. Chỳ ngồi đấy nhưng cũn mải nhỡn theo con bươm bướm ngoài vườn nên chẳng biết mẹ cũn dặn điều gỡ nữa. Mẹ giảng xong, ba anh em bắt đầu làm việc, mỗi người phải trồng một luống rau nho nhỏ. Hai anh của thỏ Út cặm cụi cuốc đất, đập đất cho nhỏ tơi ra rồi mới gieo hạt, cũn Thỏ Út thỡ chỉ làm qua quýt rồi nhảy đi chơi.
Ít ngày sau, hạt giống nảy mầm. Những cây rau bé li ti hiện ra. Hai luống rau của các anh cây mọc đều, trông như những chiếc khăn màu xanh tươi phủ lên mặt đất, cũn luống rau của thỏ Út thỡ cõy mọc thưa thớt, cây cao, cây thấp. Thế nhưng thỏ Út vẫn mói chơi chẳng chịu chăm bón gỡ cả. Tới vụ thu hoạch, cõy rau nào của cỏc anh lỏ cũng to, củ cũng to, cũn những cõy rau của thỏ Út thỡ cằn cỗi vỡ thiếu nước, củ bé tí tẹo. Thỏ Út xấu hổ quá, biết nói sao với mẹ bây giờ? Thấy vậy, thỏ Mẹ bảo:
-Nếu con chỳ ý nghe lời mẹ và chăm sóc vườn rau thỡ rau của con sẽ tươi tốt đúng không?
Sau vụ ấy, thỏ Út hỏi lại mẹ cách làm đất, trồng rau, vun luống, gieo hạt rồi bắt đầu trồng lại luống rau khác.
Đúng như lời mẹ đó núi: “Phải biết cỏch trồng và chăm sóc tưới bón”. Lần này, rau của thỏ Út lớn rất nhanh. Đến vụ
thu hoạch, thỏ Út chở về nhà những cõy rau lỏ xanh non. Thỏ Út rất vui. Mẹ thỏ cũn vui hơn vỡ thấy thỏ Út đó biết chăm chỉ và chịu khó làm việc.