Xưa, có hai anh em nông phu nọ tính rất chăm chỉ siêng năng. Người anh đã lập gia đình, sống với vợ và con. Riêng người em vẫn còn độc thân. Khi cha mẹ họ qua đời, nhà cửa điền sản được chia đều cho hai anh em. Họ trồng lúa thơm và quả tần, đến vụ trúng lớn, nông sản thu hoạch được hai anh em chia đều và ai nấy chở về cất vàokho của mình.
Đêm đến, người em nằm thao thức, nghĩ thầm: “Ta còn độc thân, sống sao cũng được. Riêng anh hai ta vợ con đùm đề, tất nhiên cuộc sống sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Ta nên sớt một nữa nông sản mới thu hoạch đem biếu cho anh hai mới là hợp lẽ”.
Càng nghĩ càng khó dỗ giấc, nằm lăn lộn mãi, người em sợ người anh sẽ từ chối không chịu nhận phần mình nhường, nên ngay trong đêm, người em lén chở đồ tới bỏ vào kho của anh.
Người anh ngụ ở gần bên cũng không sao chợp mắt được. Do cứ mãi nghĩ: “Ta có vợ con, bề gì cũng dễ xoay xở. Còn chú ba có một thân một mình, sống bần hàn cô đơn. Ta là anh thì phải biết lo cho em mình chứ! Phải lấy một nữa nông sản trong kho ra chia cho chú ba mới được…”.
Ngẩm nghĩ, lại sợ em từ chối không chịu nhận, thế là nhân lúc trời chưa sáng người anh đã ba chân bốn cẳng mang đồ qua lén bỏ vào kho của em.
Sáng hôm sau, khi họ đến thăm kho thì thấy kho mình chẳng vơi đi chút nào, họ nghĩa: “Chắc mình nằm mơ thấy biếu tặng, rồi tưởng đã làm”. Thế là tối hôm sau họ lại tái diễn màn biếu lén biếu trộm như hôm trước.
Ngày thứ hai rồi thứ ba trôi qua, lần nào kiểm kho cũng thấy tràn đầy, thế là họ liên tục diễn lại động tác cũ. Để rồi mới sáng thức dậy, họ thắc mắc, ngỡ ngàng, kết luận chắc là mình… biếu trong mơ!
Đêm thức năm, khi hai anh em lo mang đồ qua cho nhau thì họ chạm trán nhau giữa đường. Họ hiểu ra, buông rơi đồ và ôm chầm lấy nhau khóc ròng.
Từ đó hai anh em không phân chia, rách rời gì nữa, họ cùng sống chung với nhau trên mảnh đất của cha mẹ để lại.