Cua Kềnh khỏe nhất họ nhà Cua. Đôi càng của chú cứ như đôi gọng kìm, đào hang thì chẳng khác gì lưỡi cuốc, lưỡi xẻng. Bởi thế, chẳng mấy chốc, Cua Kềnh đã đào được cái hang to và sâu. Trong khi đó, bác Cua Già đào mãi vẫn chưa đủ chỗ che kín thân mình. Cua Kềnh chui ra cửa hang ngắm trời, khinh khỉnh nhìn lũ bạn đào chậm. Trông thấy bác Cua Già run chân, Cua Kềnh cười:
- Đào hang như bác, thà rằng ngủ quách ngoài ruộng còn hơn.
Nghe Cua Kềnh nói thế, các bạn khuyên:
- Bác ấy già yếu, sao anh không giúp đỡ mà còn nói vậy?
Một chị Cua góp chuyện:
- Hang của anh quá rộng, anh nên cho người khác ở nhờ...
- Nói dễ nghe nhỉ? - ... Cua Kềnh trả lời rồi vung đôi càng lớn, quay mặt bò vào hang.
Bác Cua Già đào mấy ngày, đôi càng rã rời, tám cái cẳng muốn rơi từng đốt mà hang vẫn nông choẹt... Không biết nghe lời khuyên của ai, bác tìm đến hang Cua Kềnh xin ở nhờ. Cua Kềnh lúc ấy đang nằm khểnh ở đáy hang, chẳng nói chẳng rằng đuổi bác Cua Già ra khỏi hang.
Cua Kềnh nghĩ: " Nếu ta không bịt kín cửa hang lại, thế nào cũng có kẻ xin ở nhờ. Nhưng nếu bịt kín lại thì còn có ai biết hang của ta to và sâu nhất họ nhà Cua?". Nghĩ mãi cuối cùng Cua Kềnh mới tìm ra được một cách. Thế là Cua Kềnh nằm ở đáy hang rồi đùn đất lên bịt giữa hang ngay sát lưng mình. Cua Kềnh tự nhủ: " Như thế này, mình khỏi phải nghe lời xin xỏ, mà ai đi qua cũng phải phục mình đào hang giỏi".
Mùa đông đã đến, những đợt gió thổi làm khô ruộng nước. Chú Ếch Ộp cũng nhảy vào bờ tìm nơi tránh rét. Chú nhảy dọc bờ ruộng tìm hang, nhưng hang nào cũng nông, cũng nhỏ. Chú sắp thất vọng chợt nhìn thấy hang Cua Kềnh. Ếch Ộp khoái chí vỗ cái bụng phệ:
- Tuyệt, tuyệt thật, ta đã tìm được cái hang để tránh cái rét của mùa đông!
Nói rồi, Ếch Ộp chui vào hang rồi đùn đất bịt kín miệng hang và nhắm mắt