Là một người rất thích đi du lịch trải nghiệm, tôi thường tự đi theo lịch trình do mình và vài bạn đồng hành vạch ra, có thể ở homestay, sà vào hàng quán dọc đường để ăn nếu thích. Vì vậy, tôi rất ngại khi cho con đi cùng vì nếu con đổ bệnh thì cả hai đều chẳng cảm nhận được gì. Thế nhưng, một lần khi lặn ngắm san hô ở vùng biển cạn, tận tay chạm vào những nhánh rong biển lung linh uyển chuyển dưới những tia nắng xiên, các nàng cá màu sắc tuyệt đẹp ung dung bơi lượn... ngay khoảnh khắc đó, tôi chỉ ước có con bên cạnh. Tôi tưởng tượng cậu bé sẽ reo hò hoặc vồ vập bơi tới làm lũ cá giật mình. Sau chuyến đi, tôi nghĩ nhiều về việc làm sao thiết kế những chuyến du lịch trải nghiệm ngắn ngày và phù hợp với con. Trong vòng hai năm nay, tôi đã đưa con cùng đi du lịch với mình được bốn chuyến và nhận ra con đã trưởng thành hơn rất nhiều từ những chuyến đi ấy.
Sau chuyến "thăm dò" đầu tiên, con có vẻ thích. Ngày về, cậu đã hỏi: "Mẹ ơi, khi nào mình đi du lịch nữa? Lần tới con muốn đi xem tháp rùa". Mẹ lập tức hứa hẹn: "Sau khi có kết quả học kỳ I, nếu con có tiến bộ thì mình sẽ đi tiếp, địa điểm bàn sau". Chuyến đi trở thành một giải thưởng, một món quà ghi nhận sự cố gắng của con trong học tập. Bé sẽ hiểu rằng, để đạt được chuyến đi tiếp theo hoặc bất cứ điều gì mình yêu thích, con phải có mục tiêu rõ ràng và phải phấn đấu cho mục tiêu đó. Học kỳ tiếp theo, ý thức học tập của bạn nhỏ khá lên thấy rõ.
Những lần đầu đi chơi, mẹ gợi ý cho bạn cần mang theo những gì nhưng sau vài lần, mẹ giả vờ quên nhắc thì con cũng tự động biết mang theo truyện tranh để đọc khi nằm nghỉ những nơi mát mẻ đẹp đẽ, áo khoác phòng khi trời nắng, mang theo áo phao, kính bơi và đồ bơi nếu đi biển... Những tiểu tiết này tập cho con tính chu đáo và biết sắp xếp. Con còn biết quan tâm xem nơi mình sắp đến là địa phương nào, ở đó có gì đặc biệt.
Thật bất ngờ khi nghe một cậu nhóc sắp bước vào tuổi thứ chín kể với ông bà về Lý Sơn, nơi mình sắp đến, là một hòn đảo, có trồng tỏi rất nhiều. Ở đó bãi biển nước trong xanh, con sẽ đi thuyền ra đảo... Thay vì dùng thời gian để chơi game, cậu bé đã biết cách tìm thông tin cho việc mình yêu thích - du lịch. Khi đi về, ông bà hỏi con đi chơi có vui không, cậu tả đủ thứ mình đã nhìn thấy và không quên nói thêm:
Nhưng ở đó nghèo và nắng lắm! Điều này cho thấy, con đã ý thức việc mình được đi du lịch trong kỳ nghỉ hè là điều may mắn vì nơi cậu đến nghèo lắm, trẻ con chỉ có thể vui thú với trò rồng rắn lên mây hoặc cướp cờ ở đống cát trong thôn, rất nhiều bé chưa bước ra khỏi đảo bao giờ.
Trong buổi nắng đẹp cùng ngắm san hô và thế giới thủy cung đẹp mắt lạ lùng tại vùng nước nông ở Hang Cau, đúng như dự đoán, cậu cứ hụp lặn xuống rồi ngóc lên reo ầm ĩ. Nhưng một lúc sau, nhớ lời mẹ dặn không nên làm phiền mấy con cá, cậu chỉ ngóc đầu nhẹ nhàng và thì thầm: "Hay mình đem cây san hô này về nhà đi mẹ".
Mẹ lại được dịp dạy cậu rằng, con ngắm nhìn thôi là đủ rồi, không lấy bất kỳ thứ gì của biển cũng là cách bảo vệ môi trường. Nếu ai cũng bẻ một nhành san hô đem về thì nơi đây chẳng còn gì đẹp đẽ cho người đến sau ngắm và con sẽ làm cây san hô này chết. Đêm nằm chơi trên đỉnh Thới Lới dưới bầu trời đầy sao cùng chờ một ngôi sao băng xẹt qua để hồ hởi khoe với nhau rồi con ngủ quên trong làn gió mát có lẽ sẽ là kỷ niệm dịu dàng trong tuổi thơ con.