Một ngày nào đó, khi tôi có con trai, tôi sẽ cố gắng làm ngược lại những gì mà mọi người đang làm. Từ khi con 3 tuổi, tôi sẽ bắt đầu nói đi nói lại với con rằng: "Con yêu, con không cần phải trở thành một kỹ sư. Con không cần phải trở thành một luật sư. Không quan trọng con sẽ là ai khi con lớn lên. Nếu con muốn làm một nhà nghiên cứu? Hãy làm như thế! Hay một bình luận viên bóng đá? Hãy tiến lên!
Nếu con muốn là một chú hề ở trung tâm mua sắm? Thật là một sự lựa chọn tuyệt vời! Và sau đó, vào ngày sinh nhật tuổi 30 của con, con sẽ đến bên tôi - với những giọt mồ hôi lăn dài trên mặt, cái đầu hói của một chú hề và những vệt trang điểm loang màu - và nói: "Mẹ, con 30 tuổi. Con là một chú hề ở trung tâm mua sắm. Đó có phải là cuộc sống mà mẹ chọn cho con không? Mẹ, mẹ đã suy nghĩ điều gì khi mẹ nói với con rằng việc học lên cao là không cần thiết? Mẹ, mẹ đưa ra lời bào chữa gì khi để con được đi chơi với các bạn thân của con thay vì bắt con về nhà làm bài tập toán?".
Khi đó, tôi sẽ nói: "Con yêu, mẹ không muốn gây áp lực cho con vào bất cứ điều gì. Mẹ có thể thấy rằng con không hứng thú với môn toán. Mặt khác, con rõ ràng rất thích chơi với những đứa trẻ nhỏ".
Và con trai tôi sẽ nói tiếp: "Con không biết bất kỳ thứ gì tốt hơn. Bản thân con cũng là một đứa trẻ. Con đã không ở vị trí để quyết định bất cứ điều gì. Nhưng mẹ, chính mẹ đã hủy hoại toàn bộ cuộc sống của con!". Rồi con tôi sẽ đưa bàn tay lấm bẩn của mình để lau mồ hôi, nắm tay run rẩy và làm lem cả son môi lên khuôn mặt.
Tôi sẽ nhìn thẳng vào đôi mắt của con vào nói: "Nghe đây, con trai. Có hai loại người trong thế giới này: những người sống cuộc sống của mình và những người chơi trò chơi đổ lỗi. Nếu con không thể hiểu được điều này, con sẽ là một kẻ ngốc".
Con tôi sẽ kêu lên: "A" và tỏ ra thất vọng ngay lập tức. Việc tư vấn tâm lý tiếp theo sẽ mất khoảng 5 năm.
Hoặc nó có thể xảy ra như thế này. Một ngày nào đó, khi tôi có con trai, tôi sẽ cố gắng làm theo những gì người khác làm. Từ khi con 3 tuổi, tôi sẽ bắt đầu nói đi nói lại với con: "Đừng làm một thằng ngốc, hãy suy nghĩ về tương lai. Làm bài tập toán về nhà của con đi. Con không muốn cuộc sống sau này của con chỉ là một người trực điện thoại chứ".
Và sau đó, vào ngày sinh nhật thứ 30 của mình, con sẽ đến bên tôi - khuôn mặt đầy mồ hôi và những nếp nhăn khắc sâu - con nói: "Mẹ, con 30 tuổi. Con làm việc ở Google. Con miệt mài phấn đấu tại văn phòng 20 tiếng mỗi ngày. Con không có gia đình. Mẹ đã nghĩ gì khi nói rằng một công việc tốt sẽ khiến con hạnh phúc? Mẹ đã nghĩ gì khi ép con phải học giỏi môn toán?".
Và tôi sẽ nói: "Con yêu, mẹ đơn giản chỉ muốn con được giáo dục tốt. Mẹ muốn chắc chắn rằng đã có đầy đủ các cơ hội sẵn có cho con".
Về điều này, con trai tôi sẽ nói: "Mẹ, đây là những cơ hội dành cho con sao, khi con luôn cảm thấy khổ sở? Con đi bộ qua những chú hề ở trung tâm mua sắm và con thấy ghen tị với họ. Họ đang hạnh phúc. Con có thể có được vị trí của họ, mẹ biết điều đó nhưng mẹ đã hủy hoại toàn bộ cuộc sống của con". Và với những ngón tay run rẩy, con tôi sẽ chà mũi của mình dưới cặp kính.
Sau đó, tôi sẽ nhìn thẳng vào đôi mắt của con trai và nói: "Nghe đây, con trai. Có hai loại người trên thế giới này: những người sống cuộc sống của mình và những người dành tất cả thời gian của họ để phàn nàn. Nếu con không thể hiểu được điều đó, con sẽ là một kẻ ngốc".
Con trai tôi sẽ kêu lên: "A" và tỏ ra thất vọng ngay lập tức. Việc tư vấn tâm lý tiếp theo sẽ mất khoảng 5 năm.
Nó cũng có thể xảy ra theo cách khác. Một ngày nào đó, khi tôi có con trai, tôi sẽ cố gắng làm tất cả mọi thứ một cách dễ dàng. Từ khi con 3 tuổi, tôi sẽ bắt đầu nói đi nói lại với con: "Mẹ không ở đây để lặp lại với con một điệp khúc. Mẹ ở đây để yêu con. Con yêu, nếu con muốn tư vấn, hãy đi hỏi cha của con. Tôi không muốn là người đưa ra quyết định cuối cùng".
Và vào ngày sinh nhật thứ 30 của mình, con sẽ đến bên tôi - khuôn mặt đầy mồ hôi và cái nhìn u sầu trong mắt, con nói: "Mẹ, con 30 tuổi. Từ khi con còn là một đứa trẻ, con đã luôn cố gắng để thu hút sự chú ý của mẹ. Con dành 10 bộ phim và 5 vở kịch cho mẹ. Con viết một cuốn sách về mẹ. Không thứ gì quan trọng với mẹ. Tại sao mẹ luôn luôn tránh thể hiện ý kiến của mẹ? Tại sao mẹ luôn bảo con là hãy đi hỏi cha?
Và tôi sẽ nói: "Con yêu, mẹ không muốn đưa ra bất kỳ quyết định nào thay con. Mẹ đơn giản chỉ là cố gắng để đem đến tình yêu cho con. Đối với việc tư vấn, cha của con làm tốt hơn mẹ".
Về điều này, con trai tôi sẽ nói: "Đó là lời khuyên của bố trong khi con lại muốn nghe ý kiến của mẹ. Cả cuộc đời con, con luôn cố gắng để được mẹ chú ý. Con làm bất cứ điều gì để biết mẹ thực sự nghĩ thế nào về con. Mẹ, con chỉ cần một lần, chỉ một lần thôi. Nhưng có vẻ nó không bao giờ xảy ra. Sự im lặng của mẹ đã hủy hoại cuộc sống của con". Với một cử chỉ sân khấu, con tôi sẽ đưa bàn tay run rẩy của mình lên trán.
Sau đó, tôi sẽ nhìn thẳng vào mắt con trai mình và nói: "Nghe đây, con trai. Có hai loại người trong thế giới này: những người sống cuộc sống của mình và những người luôn luôn chờ đợi cho một cái gì đó. Nếu con không hiểu được điều đó, con sẽ là một kẻ ngốc."
Con tôi sẽ kêu lên: "A" và thất vọng ngay lập tức. Việc tư vấn tâm lý tiếp theo sẽ mất khoảng 5 năm.
Bài viết của Svetlana Khmel, một blogger nổi tiếng người Nga, là một liều "vaccine" chống lại không ít bà mẹ trên thế giới - những người luôn tự nhắc bản thân phải trở thành người mẹ lý tưởng. Chúng ta đều cần được thư giãn. Chúng ta phấn đấu để trở thành cha mẹ hoàn hảo, khi các con của chúng ta lớn lên, chúng sẽ có một hoặc hai điều để nói về những gì chúng ta đã dạy. Do đó, thay vì gồng mình lên để thực hiện trách nhiệm, hãy làm theo con tim và những điều mình tin là đúng.